Sự phá sản của một xã hội khép kín
Nguyễn văn Lục
Một xã hội khép kín là một xã hội không còn thích hợp nữa. Tự nó phải đào thải.
Trong thời gian gần đây, chính quyền Hà Nội đã để lộ những yếu kém liên quan đến bản chất chế độ vốn trước đây nó được coi là thế mạnh của họ. Đó là sự che đậy, dối trá, lật lọng, bất chấp luật lệ quốc tế, bất chấp dư luận trong và ngoài nước.
Phải chăng nó báo hiệu một ngày không xa sự suy tàn của chế độ?
Bài viết này trình bày và so sánh một cách dễ hiểu hai kiểu xã hội: xã hội mở của các nước Tây Phương và xã hội kín của các nước độc tài.
Thế nào là một xã hội mở? Thế nào là kín?
Mở là chấp nhận phê bình, chấp nhận sai lầm, chấp nhận đối thoại và chấp nhận sửa đổi. Đó là khả năng thích ứng để sửa đổi dựa trên luật pháp quốc gia. Đó cũng là cái mạnh như yếu tính của xã hội Tây phương.
Xã hội kín là tự nó khép lại, che dấu, nếu cần dối trá hoặc dùng bạo lực như đàn áp, giam cầm, tù đầy. Và đó là cái mạnh cũng như cái yếu nhất của xã hội khép kín nhìn từ trong ra ngoài.
Xã hội khép kín đã có mặt ngay từ buổi bình minh cộng sản với Lenin (tên thật là Vladimir Ilyich Ulyanov). Lenin luôn coi sự dối trá như một bước đầu cần thiết khi thời cơ chưa chín mùi. Và biến sự dối trá, che đậy thành cơ sở lý luận của người cộng sản.
Có thể nói, đó là “cái đạo đức chính trị” của người cộng sản, một chính sách dối trá mang tầm vóc quốc gia. Hồ Chí Minh đã thuộc bài của đàn anh Cộng sản Liên Xô để sau này áp dụng ở Việt Nam.
Phần Mao Trạch Đông, ngay từ tháng Giêng1951 đã đưa ra khẩu hiệu “Đừng sợ trước các rối loạn”. Nếu cần dùng bạo lực dẹp hết các thành phần phản động. Xin trích dẫn Mao chủ tịch như sau:
“The Party’s mass line must be followed in suppressing counter-revolutionaries.”
(Chỉ đạo của Mao Trạch Đông khi ông sửa đổi dự thảo nghị quyết của Hội nghị Quốc gia lần thứ ba về An ninh Công cộng, tháng 5 1951. Trích Selected Works of Mao Tsetung. Volume V., Foreign Languages Press. Peking. First edition 1977, trang 50)
Mao đã vận dụng quần chúng để xóa sạch những phần tử được gọi là “tả khuynh” trên toàn cõi Trung Hoa, từ thành phố đến những làng xã hẻo lánh. Hàng triệu người đã chết oan uổng vì những chính sách của Mao.
Xã hội khép kín là một guồng máy với hai hệ thống áp đặt: Nhà nước và Đảng. Nhưng Đảng chỉ đạo, nắm quyền. Guồng máy ấy được áp đặt từ trung ương đến địa phương.
Trong một khẩu hiệu tuyên truyền của Mao viết:
“Anh hãy là một cái vít nhỏ trong bộ máy vĩ đại của chủ nghĩa xã hội.”
(Thierry Wolton, Une histoire mondiale du Communisme. Les victimes. Bernard Grasset, 2015, trang 667)
[Trong diễn văn về “Văn học và Nghệ thuật” tại Diên An năm 1942, Mao trích dẫn đòi hỏi của Lenin cho rằng văn học chỉ nên “là răng khe và vít trong bộ máy cách mạng” và cần phải chú tâm vào việc tấn công kẻ thù. Nguồn: Rudolf G. Wagner, “Inside a Service Trade: Studies in Contemporary Chinese Prose”, trang 13 — DCVOnline]
Bên cạnh bộ máy đảng còn có các “tổ chức quần chúng” như “Phụ Nữ, Nghiệp đoàn và giới trẻ”. Tất cả như một thứ dây chuyền trong một guồng máy mà không ai có thể ở ngoài guồng máy đó được.
Guồng máy lúc đầu chỉ là một phương tiện, một kỹ thuật. Nhưng khi rơi vào guồng máy thì con người bị cuốn hút vào các răng khe của bộ máy đó. Guồng máy sau lại biến thành chính bản chất của chế độ ấy. Nhưng khi đã rơi vào guồng máy, nó sẽ biến cải con người trở thành bản chất của chế độ. Lúc đó bản tính con người không còn nữa. Nói theo ngôn từ triết học thì đó là sự vong thân của con người trong guồng máy chế độ, và không có cơ hội để thay đổi được nữa. Và khi cái gì không phải là con người thì tự nó chống lại con người vì nó phản lại nguyện vọng, tâm tư của con người.
Cho nên, tự bản chất, chủ nghĩa cộng sản là thứ chủ nghĩa chống lại con người, hay một thứ chủ nghĩa không mang khuôn mặt người. Và những ai ở ngoài guồng máy đó sẽ bị văng ra hoặc bị nghiền nát. Những người văng ra ngoài như trường hợp Trần Đức Thảo, luật sư Nguyễn Mạnh Tường hay Nguyễn Hữu Đang, v.v..
Khẩu hiệu của Trung Quốc trong thời kỳ năm 1950 là “Yi bian dao”, có nghĩa là anh phải chọn lựa đứng vào phía đảng.
[“Yi bian dao” hay 一邊倒 “Nhất biên đảo” là chính sách đối ngoại “ngả về một bên” của nước Cộng hoà Nhân dân Trung hoa khi mới thành lập. Trước đó trong chiến tranh chống Nhật Bản, đảng Cộng sản Trung hoa hợp tác với cả Mỹ lẫn Nga. — DCVOnline]
Luật sư Nguyễn Mạnh Tường trong cuốn Un Ex-commnié thú nhận như sau:
“Aucun sentence n’est prononcé. Les communistes ont le gout de la clandestinité. Toutes les décisions sont prises et appliqués dans un silence de mort.”
(Không có bản án nào được công bố. Người cộng sản thường có thói quen che dấu. Vì thế, các quyết định và việc thi hành đều tuyệt bí mật.)
(Nguyễn Mạnh Tường. Un Ex- communié. Hanoi 1954-1991: Procès d’un intellectuel, trang 229)
Không văng ra thì bị nghiền nát, bị canh chừng, bị nhồi sọ, bị khai thác và mọi khác biệt trở thành sự bội phản.
Cái mẫu điển hình của guồng máy đó dần mang tầm vóc toàn cầu của hệ thống cộng sản.
Bất kể vùng địa lý nào cũng như lịch sử, văn hóa của một đất nước khi đã rơi vào tay quyền lực cộng sản cũng sẽ được áp dụng một phương pháp, một hệ thống, một lối áp đặt, một chính sách chính trị. Nạn nhân của nó dù là Liên Xô, dù là Tàu, dù là Việt Nam, dù Bắc Hàn thì cũng giống nhau cả. Vì thế, người ta mới quen gọi đó là tội ác chống lại con người. Những kẻ phải nằm trong các trại cải tạo đủ loại thì đó chỉ là một thứ nghĩa địa để chôn người sống. Tất cả là một sự tính toán để con người chết chậm và chết một cách bạo tàn.
Nhiều người còn sống sót khi trở về chỉ còn là phế vật.
Sự nhồi sọ ấy của chủ nghĩa cộng sản thể hiện rõ nét trong giáo dục. Việc đào tạo nhằm áp đặt các giá trị mang tính chất giáo điều giống như trong tôn giáo, nhất là công giáo. Đảng như một Đấng tối cao, quyền uy nắm giữ chân lý sự thật bất khả nghi, không thể sai lầm. Đảng bao giờ cũng đúng không thể sai lầm.
Vào năm 1958, Tổng Thư ký đảng cộng sản Đông Đức, SED, Walter Ulbricht đã đưa ra giáo lệnh “10 điều răn” để đảng viên phải tuân thủ (giống 10 điều răn của bên công giáo) về “con người mới xã hội chủ nghĩa.”
Rồi 20 năm sau, tại Moscow, trước các đại biểu của Hội Nghị XXV, Leonid Brejnev tuyên bố:
“Con người Xô Viết là thành quả quan trọng nhất trong 60 năm qua.”
(Thierry Wolton, ibid., trang 669)
Cho nên, sau này các người thiên tả ở Pháp nhận thức được tính cách tôn giáo trị của cộng sản. Và năm 1960, ông Emmanuel D’Astier (1900-1969) khi viết về Joseph Vissarionovich Stalin đã cho thấy Stalin đã sai lầm.
Vậy muốn cải tiến đảng cộng sản thì việc đầu tiên phải thế tục hoá chủ nghĩa cộng sản. (Il faut laiciser le Communisme.) Có nghĩa là đảng phải chấp nhận sai lầm, bỏ tính cách siêu việt của đảng. Đừng giữ chủ nghĩa giáo điều áp đặt. Đừng theo chủ nghĩa vĩ cuồng.
Nếu không thì cái lầm than và mồ chôn của chính họ lại chính là ở chỗ cái cao cả của họ.
Và đây là một bằng chứng.
Người ta vẫn tưởng rằng chế dộ giáo dục hiện nay xuống cấp, bê tha đủ kiểu là chuyện bây giờ, mới xảy ra. Thưa không. Hoàn toàn là một sản phẩm kế thừa từ nhiều thế hệ cộng sản để lại của Trung Quốc.
Thật vậy, sự đào tào giới học sinh, sinh viên ở Trung Quốc chỉ nhằm số lượng bất kể đến trình độ, chất lượng trong kế hoạch năm năm ở Trung Quốc (1953-1957).
Sự thất bại trong giáo dục đến nỗi một nhà giáo dục Trung Hoa đã so sánh nền giáo dục cao cấp của Trung hoa là: “một xưởng máy sản xuất các văn bằng tốt nghiệp” trong đó các vị giảng huấn là những kỹ thuật viên đã sản xuất ra những “thành phẩm đã được tiêu chuẩn hóa!” (La Chine. Nhiều tác giả, ibid., trang 62)
Nhận xét về lối đào tạo của Trung Quốc cho thấy chẳng khác gì một xưởng chế tạo chai lọ hàng loạt, đạt thành phẩm “đạt tiêu chuẩn”.
Đó là lối đào tạo trong đó chỉ có một cửa vào và một cửa ra. Người được đào tạo như ngồi trong một hang động và ngoảnh mặt vào vách, chỉ thấy những bóng hình di động trên vách hang và tưởng đó là sự thật.
Họ bị bịt mắt, bịt tai và chỉ tuân thủ như một cái máy.
Đời sống ở miền Nam Việt Nam, trước 1975 cho thấy nền giáo dục rất phóng khoáng, nhân bản. Cách giáo dục của miền Nam Việt Nam có nhiều cửa vào rộng mở, mở ra nhiều chân trời và mỗi sản phẩm không phải những chai lọ khuôn đúc mà là những con người đa dạng về trình độ, về phẩm chất và nhất là khả năng thích ứng và hội nhập vào các nền văn minh trên thế giới.
Một nền giáo dục như thế nào thì chỉ cần nhìn vào thành quả mà nó đem lại, không cần phải phô trương ra đây. Thực tế đã chứng minh điều ấy, và không cần bàn cãi dông dài.
Mặc dầu vậy, tôi vẫn xác tín rằng, ngoài lãnh vực giáo dục, một xã hội khép kín là sự vi phạm trắng trợn sự bình đẳng dựa trên pháp luật, trên tôn giáo hoặc trên phong tục. Đó là điều mà hiện nay chế độ, và chính quyền Hà Nội đang vi phạm một cách rõ ràng không cần dấu diếm trước dư luận quốc tế.
Và ngày nay, ở thời đại tin học, dù một xã hội muốn khép kín, dấu diếm che đậy đến đâu cũng bị tố giác trước công chúng một cách nhục nhã.
Một xã hội khép kín là một xã hội không còn thích hợp nữa. Tự nó phải đào thải.
© 2017 DCVOnline
Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net
Nguồn: DCVOnline hiệu đính chú thíc và minh hoạ bài của tác giả.
CON NGƯỜI VÀ XÃ HỘI
Thiên nhiên khi mới lọt lòng
Loài người bình đẳng hoàn toàn tự do
Rồi dần lịch sử lớn lên
Loài người phát triển trở thành văn minh
Góp từng thành quả cá nhân
Qua từng thời đại mà dần cao hơn
Vẫn luôn khoa học đi đầu
Tếp theo kỹ thuật mới hầu nhân văn
Văn minh nhân loại thăng bằng
Là nhờ vật chất kết chung tinh thần
Tách riêng chỉ lấy một thôi
Chỉ còn ảo tưởng dễ nào hay đâu
Nên chi tôn giáo dài lâu
Chỉ niềm an ủi ở trong cõi đời
Nó đâu thực tế tuyệt vời
Như là khoa học đời đời tiến lên
Còn như triết học nhân văn
Cái nền trí tuệ luôn cao hơn đời
Thông minh lý trí con người
Nó là tiêu biểu tính người vậy thôi
Chỉ duy chính trị thường tồi
Con dao hai lưỡi trên đời ai hay
Xây đời chỉ một xưa nay
Hại đời gấp bội dễ tày thế gian
Bởi vì nói thật không oan
Kiểu người thiện chí đều toàn ít thôi
Nhưng đều lợi dụng trên đời
Công danh sự nghiệp có đời nào không
Người xưa biết tỏng tòng tong
Phân vương bá đạo khác nhau rõ ràng
Bởi vì vương đạo đàng hoàng
Còn như bá đạo thường toàn lưu manh
Xây đời vương đạo mới thành
Hại đời bá đạo tanh banh mấy hồi
Dân ngu không biết thì thôi
Còn người trí giả ai không buồn cười
Nên chi từ đã ngàn đời
Chính em chính trị dễ nào khác đâu
Ngày xưa Khổng tử đã hầu
Nêu lên “chính dã” cũng rồi tới đâu
Nói bầu phải đúng trái bầu
Đó là ý nghĩa của điều chính danh
Còn như ngụy biện thập thành
Đầy tràn thủ đoạn loanh quanh ích gì
Thật ra Mác chẳng ngu si
Mà toàn tráo trở còn gì nói sao
Cà sa chỉ áo mặc ngoài
Bên trong ngụy tín dễ nào ai hay
Cả Trần Đức Thảo thơ ngây
Một đời tôn Mác mặt mày tiếu lâm
Hóa thành phải tội ngu dân
Cuối đời cũng phải hóa thành ăn năn
Để rồi viết cuốn “Trối Trăng”
Trời Âu mang trả lại cùng trời Âu
Đúng là ngu dại trên đời
Một thời tuyệt đỉnh tôn là thông minh
Mà thôi thật tội dân mình
Hầu nông dân cả dễ thành mê man
Có đâu phân biệt thau vàng
Tuyên truyền dối gạt cũng toàn nghe theo
Khiến cho lịch sử còn lèo
Tưởng mình hóa thánh đi đầu nhân gian
Thật là tội ác rõ ràng
Ngu dân kiểu ấy quả càng éo le
Nên chi mọi thứ độc tài
Trời đời đều thảy tội đồ toàn dân
Như từng có một Hitler
Như từng có một Stalin lạ gì
Như từng có một họ Mao
Hô toàn vĩ đại ai nào không kinh
Thật ra chỉ đám bùn sình
Dẫm bừa nhân loại cho mình vinh quang
Dân ngu nào biết thau vàng
Nên toàn vô sản oang oang miệng mồm
Chúng toàn ngồi tót đầu mình
Tung hô vĩ đại linh đình cũng vui
Nhưng thôi nói mấy cho vừa
Chỉ điều chính trị gạt lừa khác đâu
Vấn đề đi lại từ đầu
Cội nguồn là Mác chớ nào là ai
Đưa ra lý thuyết bịp đời
Để mình thành Phật thành Tiên lạ kỳ
Bởi vì khoa học có chi
Chỉ điều vu khoát làm gì không hư
Bởi người từ trước tới giờ
Luôn luôn tranh đấu trong đời vậy thôi
Giữa cái đúng và cái sai
Cái hay cái dở dễ nào khác đi
Còn vì quyền lợi nhiều khi
Dễ nào đời chẳng còn nhiều bất công
Vậy mà Mác chỉ nói ngông
Đấu tranh giai cấp thật toàn dốt đuôi
Dốt này nói mấy cho nguôi
Phỉnh toàn nhân loại rối nhùi cũng hay
Suýt gây Thế chiến thứ ba
Vào thời vụ Vịnh Con Heo lạ gì
Cuba khi ấy ai bì
Rần rần rộ rộ ta thì tiến lên
Đem toàn hỏa tiển Nga sang
Kình nhau với Mỹ quả càng tếu lâm
Bây giờ mọi sự rõ ràng
Liên Xô sụp mất Đông Âu chẳng còn
Cuba một thuở mõi mòn
Bây giờ quay lại thị trường cũng hay
Đúng là thuyết Mác tuyệt vời
Đỉnh cao trí tuệ bao người nêu lên
Đúng là siểm nịnh muôn phần
Toàn vô trách nhiệm y trân ở đời
Nên chi nói thật con người
Lòng không chân chính dễ nào nhân văn
Chỉ toàn ngôn ngữ cuội nhăng
Mười voi bát xáo có bằng được ai
Thành ra quá khứ chỉ hài
Uổng cho nhân loại bao người chết oan
Niềm tin thành thảy lang bang
Bây giờ chết hết càng oan nỗi niềm
Nên chi nói thật tình đời
Chỉ toàn chân chính mới hoài còn lâu
Còn như thủ đoạn một màu
Dễ gì mục đích biện minh bao giờ
Gạt nhau chỉ kiểu dân khờ
Biết đâu nguyên tắc chôn vùi nhân văn
Một thời cải tạo nhố nhăng
Tới nay huề cả cũng bằng như không
Tưởng làm thế giới thành hồng
Thật ra xám xịt còn mong được gì
Trên trăm triệu mạng ra đi
Tính chung thế giới dễ gì mà vui
Cải Cách Ruộng Đất tiêu đời
Biết bao cảnh tượng con người éo le
Đúng là Thuyết Mác nhập nhòe
Lênin áp dụng thành ra kiểu này
Rồi còn nhào nặn qua Mao
Cuối cùng hoành tráng đi vào Việt Nam
Nhưng còn thua cả Cao Mên
Của thời Khmer đỏ đập đầu người dân
Mục tiêu xây dựng Ăng ca
Thế gian cộng sản ta bà mới hay
Đập đầu dân thảy búa sồi
Đều do Pôn Pốt một thời thế thôi
Bây giờ cả thảy qua rồi
Dòng đời lịch sử đã thành trôi đi
Có nào vớt vát lại gì
Khác chi nước đổ dễ sao hốt đầy
Độc tài nghĩ cũng quả hay
Bởi ai cũng thấy lại toàn im re
Nói ra phản động chụp vào
Mà ai phản động trên đời này đây
Bởi vì nói quả không sai
Cản đường tiến hóa mới lời này thôi
Thế nên phản động tột trời
Chính là Các Mác chớ nào còn ai
Bởi vì dân chủ tự do
Mới làm nhân loại tiến lên đủ điều
Còn như duy chuyện giàu nghèo
Nó nhiều biến số có nào giản đơn
Chỉ hằn giai cấp đấu tranh
Cái ngu của Mác hóa thành u mê
Chỉ vì mê tín Hegel
Tin điều biện chứng mới thành vu vơ
Khiến thành tội ác tột trời
Mác thành đệ nhất ác thần thế gian
Chỉ anh trí thức làng nhàng
Ngu mười biết một mới toàn cơi lên
Hay là những kẻ vì mình
Toàn nòi ích kỷ xúm vào thả câu
Cá nhân mồn một lại hầu
Xưng toàn xã hội quả thành gian manh
Bởi vì chỉ có lòng thành
Mới toàn ngôn ngữ rành rành ra thôi
Còn mà ngụy trá trong tâm
Bề ngoài ngôn ngữ khác chi ngụy từ
Ngu dân là tội để đời
Bởi vì lịch sử mấy đời ai quên
Mà ngu dân chỉ độc tài
Dễ nào dân chủ lại thành ngu dân
Bởi vì có lú chú khôn
Ca dao tục ngữ nước ta hiểu nhiều
Nên chi chơi cách độc tài
Dầu mà toàn lú chú nào hở hơi
Việc đời đơn giản thế thôi
Chín người mười ý mới mong sáng nhiều
Còn như chỉ kiểu độc tài
Triệu người cũng chỉ tôi đòi khác đâu
Chỉ toàn nô lệ trước sau
Chỉ hoài lãnh tụ xúm vào đội mông
Khác gì xã hội lên đồng
Dễ gì sáng suốt mà dân mơ màng
Đúng là tệ cả hai đàng
Dân ngu nên dễ xảy ra độc tài
Độc tài hoài mửng ngu dân
Dân càng ngu tợn độc tài càng lên
Nên chi xét mọi nỗi niềm
Đâu là cớ sự mọi điều xảy ra
Phải là ông Mác ông Mao
Hay bao ông nữa ào ào thế gian
Nên Tàu trên cả tỷ dân
Giờ đều xúm lại đội mông Cận Bình
Nhờ xưa có Đặng Tiểu Bình
Đã đưa ra thuyết mèo nào trắng đen
Còn như triều đại họ Mao
Thảy đều xúm đội đít Mao rõ ràng
Khác nào xã hội hoang tàng
Con người thành vật quả càng trớ trêu
Nó làm nhân cách thành nghèo
Y chang kiểu Mác bảo là vong thân
Khiến thành gậy đập lưng ông
Điều gì Mác phá chỉ đầy thêm lên
Đúng là ảo tưởng lềnh khênh
Cái ngu của Mác ối mèn đéc ơi
Nó thành học thuyết vẽ vời
Có nào thực chất hại đời bao nhiêu
Nó làm toàn thảy loài người
Nhốt vào trong rọ hô toàn tự do
Tự do đến cả triệu lần
Giờ thì quả Mác miệng mồm còn đâu
Bởi Liên Xô đã đổ rồi
Đệ Tam như hết dễ còn Đệ mô
Xưa kia Đệ tứ xuống mồ
Giờ thì chính Mác Đệ dầu hỏng luôn
Hóa toàn một chuyện tiếu lâm
Đúng anh trí thức toàn hâm trên đời
Từng làm nhân loại mê tơi
Hóa ra bị đẩy xuống mồ nào hay
Nhưng mà đất rộng trời dày
Dễ gì sự thật chỉ hoài buông trôi
Ta nay tuy đã già rồi
Nói lên chút đỉnh để đời xem sao
Nếu mà chỉ thấy tào lao
Trứng khôn hơn vịt cứ cào bỏ đi
Còn mà thấm được điều gì
Hậu sinh khả ủy có nào riêng ai
Nên chi lịch sử đường dài
Độc tài tội ác có ai không tường
Nó toàn tai hại mọi đường
Bởi vì bịt mắt cùm chân con người
Trong khi nhân loại tuyệt vời
Là loài tinh túy trên toàn hành tinh
Thành ra tội Mác cùng mình
Khiến trăm năm đã điêu linh loài người
Nghĩ rằng giải phóng trên đời
Ai ngờ nô lệ nhân quần khác đâu
Bởi vì do Mác ngu lâu
Độc tài vô sản cứ hầu trương lên
Chỉ vì mê tín Hegel
Tin vào phủ định nối nhau dài dài
Cái ngu của Mác quả hài
Con người trí tuệ mới người nhân văn
Bảo là vô sản mần răng
Có đâu trí thức mà lên đầu tàu
Thật là ngụy biện làu làu
Vậy thì gian đó hay là toàn ngu
Biến thành nhân loại bú dù
Đàn bầy thì có chổng khu vậy hoài
Hô vang lãnh tụ trên đời
Thật tình nào biết chi là trăng sao
Cuối cùng đều thảy nạn nhân
Lớp này lớp khác rần rần thế thôi
Giả như cộng sản toàn cầu
Một người làm xếp cả hầu thế gian
Tổng Bí Thư thật rõ ràng
Liên Xô Trung Quốc chớ còn là ai
Vậy nhưng hai hổ cùng rừng
Dễ nào không cắn tưng bừng lẫn nhau
Thành ra Mác quả ngu lâu
Nhưng khôn là đã gạt toàn thế gian
Nói ra giờ chỉ muộn màng
Nhưng mà không nói thêm càng lậm sâu
Cho dầu quá khứ qua rồi
Nhưng trong hiện tại nhiều người còn ngu
Bởi vì nó đã ngấm sâu
Vào trong não trạng dễ nào bóc ra
Tuyên truyền bởi vậy tuyệt vời
Ai nào qua mặt hai người lâu nay
Một là đệ nhất Hitler
Hai là ông Xít cũng là tuyệt chiêu
Ngày xưa Tố Hữu lậm rồi
Bởi vì ông chết đất trời còn đâu
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình chỉ một thương ông đến mười
Thật là ốt dột sự đời
Bây giờ ai dễ còn cười được sao
Cả Xuân Diệu cũng tào lao
Bác Mao kia đó khác nào bác ta
Nên thôi giờ chỉ cộng hòa
Độc tài dẹp hết mới là nhân văn
Tự do đa đảng mới người
Mới đưa dân tộc cùng đời tiến lên
Còn mà phản động lềnh khênh
Nói theo một sách như toàn ngày xưa
Trở thành đá cá lăn dưa
Dễ còn yêu nước thương nòi được sao
Hoàng Sa nay quả mất rồi
Trường Sa èo uột ai người gây nên
Công hàm năm tám còn rên
Làm cho vận nước trùm mền khác sao
Nhìn trời chỉ thấy toàn sao
Quả là le lói khác nào đêm đen
Bình minh đến phải nhân văn
Mặt trời chân lý mới toàn dân mong
Còn như giả dối lòng vòng
Bụng mình cả thảy nhân danh mọi điều
Nhân danh Tổ quốc chỉ liều
Nhân danh dân tộc chỉ đều tiếu lâm
Nhân danh toàn thể nhân dân
Nhưng ai không biết chỉ toàn nhân danh
Bây giờ lên mạng mà coi
Chỉ toàn đàng điếm nhân danh đủ điều
Thật là hi hữu chưa từng
Ai ngờ xã hội như toàn hôm nay
Nhân danh đủ thứ trên đời
Toàn là kiểu cuội bụng mình lòi ra
Quả là nghĩ cũng xót xa
Còn đâu chân chính kiểu người Việt Nam
Đã từng lịch sử vàng son
Ngày nay nhìn chỉ thấy toàn nhân danh
Nhân danh cả Mác Lênin
Nhân danh thành quả Liên Xô tháng mười
Nhân danh hữu nghị đời đời
Chữ vàng chói lọi cũng toàn nhân danh
Nên giờ đâu biết người mình
Đâu là người thật đâu là người dơi
Biết ai đất nước làm đầu
Biết ai cả thảy chỉ toàn nhân danh
Khiến toàn thấy thảy thập thành
Gian ngay lẫn lộn biết đàng nào sơ
Ai gây sự thể bây giờ
Từ đầu đến cuối hỏi là do ai
Nói ra thành chỉ bẽ bai
Nhưng mà không nói ngậm ngùi làm sao
Biết đâu phản động thế nào
Biết đâu cách mạng lại toàn giả ngôn
Thật là đâu thuở nào hơn
Hô toàn thời đại nguồn cơn tới giờ
Dân thành chỉ giả dại khờ
Chừng nào tỉnh thức như người bốn phương
Đúng là thế sự chán chường
Đâu ngờ xã hội nhiễu nhương tứ bề
Chẳng qua cũng tại con người
Đâu còn độc lập đâu còn tự do
Cá mè một lứa hay ho
Nói toàn ngữ điệu trong ngoài vậy thôi
Giống như gà nhốt trong lồng
Hay gà mắc tóc chạy ngoài như nhau
Con này mắc với con kia
Cả bầy đều thế gây cười thế gian
Nên chi nói cũng không oan
Ít ra phải nói dễ càng làm thinh
Ai ưa ai bác mặc tình
Kệ cha nó vậy lụy mình mà chi
Bởi vì lịch sử trên đời
Nó hoài muôn thuở nhất thời dễ sao
TIẾNG NGÀN
(08/9/17)