Nhà giàu mới nổi Trung Quốc vẫn trắng tay

Lưu Hiểu Ba | Hồ Như Ý dịch

bag-market-china-814-363-cĐích xác, người Trung Quốc vào những năm 1980, vừa mới từ bên trong sự ngu muội và điên cuồng tỉnh lại, lại đột nhiên phát hiện ra rằng bọn họ vốn là những kẻ nghèo.

“quan bản vị” và “tất cả nhìn về phía đồng tiền: Người trẻ Trung Quốc  bên ngoài một cửa hàng Chanel. (Reuters)
“quan bản vị” và “tất cả nhìn về phía đồng tiền: Người trẻ Trung Quốc bên ngoài một cửa hàng Chanel. (Reuters)

Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc từng mời học sinh trung học vừa tốt nghiệp của hai nước Trung Quốc – Hoa Kỳ tham gia chương trình “Đối thoại” trên đài CCTV-2. Học sinh phía Trung Quốc toàn là những sinh viên của Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa hay sinh viên những trường đại học hàng đầu Trung Quốc vừa mới chiêu sinh; học sinh phía Hoa Kỳ đều là những sinh viên được giải thưởng tổng thống Hoa Kỳ trong năm này.

Trong phần khảo sát về giá trị quan, người dẫn tiết mục đưa ra 5 sự lựa chọn: “trí tuệ”, “quyền lực”, “chân lý”, “kim tiền”, “đẹp”. Học sinh Hoa Kỳ hầu như đều có chọn lựa giống hệt nhau là “chân lý” và “trí tuệ”. Trong khí đó học sinh Trung Quốc thì ngược lại, chỉ có một người chọn “đẹp”, những người khác thì chọn “quyền lực” hay “kim tiền”, không ai trong số đó chọn “chân lý” hay “trí tuệ”.

Có một quan điểm thịnh hành cho rằng, Người Mỹ là những người theo chủ nghĩa vị lợi, người Trung Quốc là những người trọng tình khinh lợi. Tuy nhiên từ những sự lựa chọn về giá trị quan của học sinh Trung Quốc và học sinh Hoa Kỳ, cho ta thấy những quan điểm trái ngược nhau giữa hai bên, thanh niên Hoa Kỳ nghiêng về những giá trị mang tính siêu việt, trong khi đó thanh niên Trung Quốc lại càng lựa chọn đâm đầu vào những giá trị mang tính công lợi, chịu đựng sự tiêm nhiễm sâu sắc từ sự đầu độc của “quan bản vị(1)” và “tất cả nhìn về phía đồng tiền(2)”.

Không biết tại sao sinh viên Trung Quốc chìm đắm và mê say đối với quyền lực và kim tiền lại làm tôi nhớ tới ca khúc “Nhất vô sở hữu – Không có gì cả” của Thôi Kiện. Ca khúc này đã từng làm mưa gió ở Trung Quốc những năm thập niên 1980.

Đích xác, người Trung Quốc vào những năm 1980, vừa mới từ bên trong sự ngu muội và điên cuồng tỉnh lại, lại đột nhiên phát hiện ra rằng bọn họ vốn là những kẻ nghèo mạt rệp, trong tay không có cái gì cả (nguyên văn 一无所有的穷光蛋) không những là về mặt vật chất mà còn cả trên phương diện tinh thần.

Đại học đại dụng Mao chủ tịch quang huy triết học tư tưởng. Nguồn:  Publisher: Shanghai renmin chubanshe (上海人民出版社)
Đại học đại dụng Mao chủ tịch quang huy triết học tư tưởng. Nguồn: Publisher: Shanghai renmin chubanshe (上海人民出版社)

Đã từng trong quá khứ, người Trung Quốc đem hết cả thân mình nhảy vào trong từng đợt lại từng đợt phong trào xây dựng Chủ nghĩa Xã hội, trong khi đó cái họ nhận được chỉ là công cuộc Đảng hóa toàn diện kèm theo bóc lột và một loạt những sự đau khổ tới mức cực đoan; Người Trung Quốc giơ tay cao và hô to dưới ngọn cờ “Đại công vô tư”, “Tuyệt đối không tư lợi cho bản thân, chuyên môn làm lợi cho người khác”, cuối cùng cũng chỉ là phiên bản cũ lặp lại của đạo lý “Bảo vệ thiên lý, tiêu diệt nhân dục” mà thôi; người Trung Quốc đã từng hết sức tự hào vì lý tưởng của Chủ nghĩa Cộng sản, cuối cùng cũng chỉ là chạm tới những bong bóng vỡ của chủ nghĩa Utopia không tưởng; Kể cả mô hình kinh tế mọi người cùng hưởng bát cơm chung dưới thời đại Mao Trạch Đông, cũng chỉ là chủ nghĩa bình quân phân phối và sự kì thị, đấu tranh giai cấp một cách cực đoan dưới chế độ chuyên chế. Mà tất cả những thứ được người Trung Quốc nhiệt tình hiến thân như thế, lại không phải là để thỏa mãn nhu cầu và nguyện vọng của quảng đại người dân, mà chỉ là một số rất ít tầng lớp đặc quyền được hưởng thụ nó, thậm chí là sự tham lam về quyền lực của những kẻ nắm quyền.

Sau sự đổ vỡ của lý tưởng Cộng Sản, phát triển kinh tế và làm giàu cho gia đình trở thành chủ đạo. Mặc dù so sánh với những năm tháng thuộc về thời đại Mao Trạch Đông lấy đấu tranh giai cấp, tư tưởng đại công vô tư và đời sống của khổ hành tăng làm cương lĩnh, từ sau khi cải cách mở cửa bắt đầu lấy phát triển kinh tế làm đầu, ý thức làm lợi cho bản thân và xã hội bắt đầu đi về hướng tiêu dùng hưởng thụ thì đã có một bước tiến bộ, ít nhất là thỏa mãn nhu cầu ăn no mặc ấm, vật chất tiêu thụ của đại đa số người dân. Nhưng thể chế độc tài không có sự thay đổi về thực chất, những yêu cầu về dân chủ, tiếng nói đòi tự do cả bên trong và bên ngoài thể chế đều bị trấn áp, đỉnh điểm là cuộc tắm máu 4 tháng 6 ở Thiên An Môn. Con đường cải cách chính trị bị chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc bịt kín hoàn toàn. Những bước đi cải cách vội vã và non nớt đó đưa Trung Quốc lạc vào những sai lầm song song cùng tồn tại. Một mặt, quyền lực được thị trường hóa và quá trình tư hữu hóa tầng lớp quý tộc đỏ dẫn tới tham nhũng hủ bại phát triển tràn lan, không thuốc chữa, xã hội chia làm hai cực và thiếu hụt sự công bằng, công chính. Mặt khác, ưu tiên hiệu suất khi tiến hành cải cách kinh tế dẫn tới sùng bái chỉ số GDP, chủ nghĩa kim tiền và bùng nổ tiêu dùng.

Vậy nên thứ thay thế chủ nghĩa cấm dục ở thời đại Mao, không phải là quá trình giàu lên một cách chính đáng đạo nghĩa, mà là giàu lên với tốc độ của người không tim phổi chạy suốt đêm, qua một đêm trở thành triệu phú; không phải là sự cân bằng giữa tự do và trách nhiệm, mà là chủ nghĩa dục vọng không có tự do cũng không có trách nhiệm. Chủ nghĩa dục vọng này không phải là sự biểu đạt ước muốn tự nhiên của đông đảo người dân, mà được dẫn dắt bởi sự thao túng mạnh mẽ từ thể chế độc tài, thậm chí kế quả của dục vọng một cách cực đoan, là kẻ thống trị cố gắng đắp nặn một ý thức hệ chủ đạo. Nó đưa người Trung Quốc biến thành những con người đơn diện chỉ biết tới tiêu thụ vật chất, trở thành nô lệ của quyền lực, kim tiền và hưởng thụ, đồng thời cũng trở thành kẻ tiếp tay cho trật tự xã hội hiện hành. Tư duy hành vi của ba chủ thể gồm chính quyền với quyền ban phát mệnh lệnh, quan chức thực thi mệnh lệnh và dân đen bị thống trị được xây dựng trên cơ sở lợi ích, dẫm đạp lên trên đối với lương tri nhân tính và quy tắc xã hội. Từ chủ nghĩa thực dụng với thuyết mèo đen mèo trắng của Đặng Tiểu Bình, tới chủ nghĩa Khuyển Nho(3) của tầng lớp trí thức tinh anh cho tới học thuyết da dày tim đen vô sỉ thịnh hành trong đại đa số người dân bình thường. Người Trung Quốc từ trên xuống dưới đều rớt xuống vực sâu vạn trượng của chủ nghĩa cơ hội. Cũng có thể nói là, khi chủ nghĩa toàn trị quyền lực với sự khống chế toàn diện không thể thông qua quá trình nhồi nhét ý thức hệ và khi đàn áp về chính trị xuất hiện, thì dụ dỗ và mua chuộc bằng những lợi ích kinh tế trở thành thủ đoạn chính để khống chế xã hội.

Hiện tại khi tất cả người Trung Quốc đều sinh tồn ở một nơi đứng ngoài lương tri và trách nhiệm, những hành vi giao dịch giữa người với người được tiến hành bên ngoài những quy tắc pháp luật của xã hội, những con người hai mặt về nhân cách, mâu thuẫn về nhận thức đối với tôn nghiêm cá nhân sẽ nhiều tới mức ở đâu cũng có. Có thể dùng khai niệm lý tính về kinh tế để hợp lý hóa hành vi: “người lý tính theo đuổi dùng chi phí thấp nhất đổi lấy lợi ích cá nhân tối đa”, dùng ngôn ngữ bình thường là: Một người vì mục tiêu cướp đoạt cho mình bát cơm nhiều nhất, sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Dùng ngôn từ của những kẻ sùng bái lý thuyết “Totem Sói” đó là:

“Sinh tồn là gì? Sinh tồn chính là sử dụng tất cả mọi thủ đoạn để được sống. anh có thể là đồ khốn nạn đê tiện, có thể vô sỉ, anh còn có thể làm lưu manh. Chỉ cần có thể sống sót được trên thế giới này là tốt rồi… Ăn cỏ không nhất định là kẻ từ bi thiện tâm; ăn thịt cũng không hẳn là tàn nhẫn khát máu. Tôi chỉ là một con sói, từ khi sinh ra đã là sói, một con sói với đôi hàm rắn chắc và bộ vuốt sắc bén, máu tươi và tử vong là suối nguồn sinh mệnh của tôi. Sự tồn tại của tôi cũng có nghĩa là sẽ có thứ gì đó cần phải chết đi. Khi mà những con dê bầy cừu được tắm mình trong ánh sáng của tự do, tự tại thảnh thơi gặm cỏ thì điều đó mang ý nghĩa là tôi đã chết rồi.”(4)

Tranh cổ động thời Cách mạng Văn hoá:  “Đập tan thế giới cũ, xây một thế giới mới”.  Nguồn: OntheNet
Tranh cổ động thời Cách mạng Văn hoá: “Đập tan thế giới cũ, xây một thế giới mới”. Nguồn: OntheNet

Đối với những bầy sói không từ thủ đoạn để đạt được mục đích như thế, trừ phi đem chúng gạt bỏ khỏi xã hội, còn lại không có bất cứ lực lượng nào có thể đưa bọn chúng đi vào quy củ của chúng, chúng giám sát xung quanh tất cả mỗi người, đem hết sự tôn nghiêm, thành tín, lương tâm và lý tưởng của tuyệt đại đa số người Trung Quốc thôn phệ. Thậm chí, khi so sánh bộ mặt quyền lực thao túng lợi ích với chuyên chính bạo lực tập quyền, còn thường xuyên toát ra một vẻ mềm mại ôn nhu đầy tính người hơn, không thể không làm cho người ta cảm khái về mức độ tinh tế của nền độc tài thống trị hiện nay. Nhưng từ trong xương tủy, nó là chủ nghĩa tư bản thân hữu đang không ngừng phát triển lớn mạnh từng ngày, động cơ của nó chính là sự tham tàn vô độ, công cụ của nó chính là quyền lực không chỗ nào không tồn tại. Nó giống như một con quái thú không tên, sử dụng kỹ thuật khống chế và thống trị toàn diện một cách nặc danh. Không một ai có thể chân chính có nó, trong khi đó nó lại có thể tồn tại ở bất cứ đâu, chiếm cứ linh hồn của mỗi từng người. Với một đất nước Trung Quốc đã trải qua quá trình thị trường hóa quyền lực và tư bản đỏ thân hữu hóa, ngạo mạn giống một kẻ giàu xổi mới nổi, nhưng túi tiền dày cộm không che giấu nổi cái nội tại trống rỗng què quặt. Phạm vi mà quyền lực, kim tiền và lời nói dối bao trùm vẫn là một linh hồn trống rỗng không có bất cứ thứ gì. Giống như ca khúc “Quả trứng sinh ra dưới lá cờ đỏ” mà Thôi Kiện đã sáng tác sau sự kiện Thiên An Môn 4 tháng 6 năm 1989 (dịch lời):

“Tiền bay trong không trung
Chúng ta không có lý tưởng nào cả
Nhưng lại không nhìn được nơi xa hơn
Tuy cơ hội đã có rồi
Nhưng gan ta vẫn còn bé lắm
Cá tính của chúng ta đều hình trơn
Giống như quả trứng được sinh ra dưới lá cờ đỏ.”

Thường dân chết nằm cạnh xe đạp gãy nát gần Quảng trường Thiên An Môn vào sáng sớm ngày 4 tháng 6, 1989. Nguồn: OntheNet
Thường dân chết nằm cạnh xe đạp gãy nát gần Quảng trường Thiên An Môn vào sáng sớm ngày 4 tháng 6, 1989. Nguồn: OntheNet

Những linh hồn đã từng nghèo đói trống rỗng, ngày nay lại biến thành “Quả trứng được sinh ra dưới là cờ đỏ”.

Trích dịch từ “Cái chết chìm của đại quốc: Giác thư đến Trung Quốc”. Yunchen Culture. October, 2009.

Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net”


Nguồn: Bài do tác giả gởi. DCVOnline hiệu đính và minh họa.

(1) Quan bản vị: Lấy chức quan làm thước đo địa vị, làm mục tiêu phấn đấu, làm lý tưởng và lẽ sống.
(2) Tất cả nhìn về phía kim tiền: Đây là một cách chơi chữ, nguyên văn là “一切向钱看” nhại lại câu “一切向前看“tất cả nhìn về phía trước, trong đó chữ kim tiền 钱 đồng âm với chữ 前 – phía trước.
(3) Khuyển nho: tầng lớp trí thức giả cầy, bút nô với chủ trương nho giáo nhằm ngụy biện cho chế độ độc tài, qua đó thu vén lợi ích cho bản thân.
(4) Đọc them “Sói”. Nhà xuất bản địa chất, xuất bản tháng 8 năm 2004

1 Comment on “Nhà giàu mới nổi Trung Quốc vẫn trắng tay

  1. TỪ MÁC ĐẾN MAO

    Cái cốt lõi trong học thuyết Mác là đấu tranh giai cấp, kinh tế tập thể và chuyên chính vô sản. Đấu tranh giai cấp vì Mác tin đó là động lực của phát triển lịch sử. Kinh tế tập thể vì Mác chủ trường triệt để thủ tiêu tư hữu. Chuyên chính vô sản vì Mác cho có như thể mới có thể vô sản hóa xã hội, bắt toàn thể xã hội phải đi theo một khuôn khổ cướng chế, bó buộc nhất định. Có nghĩa xã loài người từ đây chỉ còn là sản phẩm tạo thành duy nhất bới các ý tưởng và quan niệm của Mác. Mác trở thành ông thần sáng tạo ra xã hội mới hoàn toàn nhân tạo theo đúng kế hoạch của Mác chủ trương và sắp sẳn.

    Lênin, Stalin, hay nói chung mọi lãnh tụ cộng sản khác đều không có tư tưởng gì riêng của minh, họ không thể có khả năng làm điều đó, vì Mác mới là vị thần sáng tạo duy nhất. Họ đều chỉ là những tác nhân thực thi theo các giáo điều và thánh kinh có sẳn đã do Mác nghĩ ra, và cũng không thể hay không có quyền được làm điều gì khác, điều gì ra ngoài các quy hoạch và kế hoạch đã có sẳn do Mác chỉ định. Đặc biệt Mao Trạch Đông cũng vậy, nhưng vừa trung thành với tư tưởng Mác, Mao lại vừa cách tân nó lên hơn theo các sáng kiến áp dụng đặc biệt mới hơn của mình. Tức Mao còn máy móc hơn cả Mác, và nếu con người và xã hội theo Mác quan niệm chỉ là thao trường của đấu tranh giai cấp để thực hiện kinh tế vô sản, thì đối với Mao xã hội và cá nhân đều trở thành những tập thể rô bốt tức tập thể người máy, chỉ có thân xác là thân xác sinh vật, sinh học, còn tâm hồn hay tâm lý đều là chương trình suy nghĩ, nhận thức do chính tư tưởng của Mao nhân ra và cài đặt vào. Tức họ chỉ là những bộ máy rập khuôn theo mệnh lệnh và sự nhận thức của Mao mà không còn là những con người bình thường trong xã hội và lịch sử bình thường từ trước tới nay vốn có gì nữa cả. Có nghĩa chỉ hành động theo mệnh lệnh, hô khẩu hiệu theo mệnh lệnh, và cả mọi cung cách sống cũng theo mệnh nốt do chính bản thân Mao điều khiển tiên quyết, tối cao, tổng quát và cả điều khiển từ xa.

    Như vậy ai cũng thấy khởi đầu từ trong quan niệm của Mác, cá nhân con người và xã hội loài người đã trở thành công thức giả tạo, phi tự nhiên, phản tự nhiên rồi. Nhưng ít ra nó cũng còn là những con người dù đã trở thanh huyễn tưởng và không còn thực chất, thực tế, trung thực, khách quan gì nữa. Nhưng tới Mao nó còn nâng cấp lên hơn một bước, tiến xa hơn một bước nữa, là hoàn toàn trở thành những con người máy, những công cụ điều khiển tự động, tức thân xác là thân xác của tự nhiên còn đầu óc và tư tưởng chỉ là các quan điểm nhận thức và hành vi của Mao cấy vào từ đầu mà chẳng còn riêng hay có riêng gì của họ cả. Tính cách đó đã thể hiện cao trào trong mọi phong trào thanh niên do Mao phát động, mà cao trào nhất chính là cuộc Cách mạng văn hóa được Mao dấy động lên mà khắp nước Tàu và toàn thế giới ai ai cũng rõ.

    Đấy thực chất chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản đều được Mác và Mao quan niệm chính thức chỉ là như thế. Tức mọi cá nhân đều phải trở thành những đơn vị hay công cụ rập khuôn như nhau, hành vi và đầu óc đều giống nhau, khiến xã hội thành một bộ máy quy mô nhưng chỉ rập khuôn y hệt. Tức mỗi cá nhân là con rô bốt, cái máy riêng, còn toàn xã hội là hệ thống bộ máy tập thể, con rô bốt khổng lồ tập thể. Có chương trình được cài đặt sẳn tức là tưởng của Mác, và phải theo khuôn khổ được lắp ghép trước sẳn, tức hoàn toàn thống nhất, muôn người như một, hoàn toàn rập ràng làm theo lãnh đạo chung duy nhất, chẳng ai suy nghĩ khác hay chẳng ai hành động khác. Tức nó còn hơn cả một tổ mối hay tổ kiến, vì những giống vật này sống thật nhưng chỉ hành vi theo bản năng trời sinh. Trái lại trong mô hình gọi là chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa cộng sản trong tương lai thì cá nhân và xã hội đều hóa ra một cổ máy công nghiệp người máy toàn diện, đó là điều mà ít ai để ý tới, kể cả những người trong cuộc tức những người cộng sản làm theo, thực hiện theo cũng vậy.

    Điều này hoàn toàn khác hẳn với quan niệm về chủ nghĩa cổ điển và thông thường. Bởi trong quan điểm về chủ nghĩa xã hội theo kiểu truyền thống cổ điển bình thường, chủ nghĩa xã hội là quan điểm sống mà mọi người cùng nghĩ tới nhau, lo cho nhau, hỗ trợ, giúp đỡ cho nhau vì tình thương chung và lợi ích chung thế thôi. Tức vẫn là mọi người sinh ra bình thường, có cuộc sống bình thường, có tư hữu bình thường, chẳng qua là cùng kết hợp mọi mặt sao cho hợp lý nhất, tích cực nhất, hiệu quả nhất trong mọi phúc lợi và tiện ích chung thế thôi. Như vậy rõ ràng ở đây là do sự hiểu sai lầm về chủ nghĩa xã hội trong quan điểm của Mác và Mao mà không gì khác. Bởi Mác là người hoàn toàn duy vật theo nghĩa trần trụi nhất và Mao cũng vậy, nên kết cục đã đi đến quan điểm vật thể hóa con người và vật thể hóa xã hội hoàn toàn theo kiểu duy vật, tức kiểu tuyệt đối như cơ chế vật chất. Đây thực chất là quan điểm phi nhân văn, phản nhân văn của Mác và Mao nhưng lại tự nhận đó mới thật sự là quan điểm nhân văn và tính cách bé cái lầm là hoàn toàn như thế.

    Bởi vậy cũng không trách khi thời đại của Mao qua rồi và Đặng Tiểu Bình dựng lại nước Trung Quốc theo nghĩa tư bản đỏ, thì mọi lớp người Trung Quốc, nhất là lớp trẻ, lớp thành niên không còn có chút gì về truyền thống ngàn năm nhân văn trước kia của ông cha họ nữa, vì qua thời đại Mao Trạch Đông họ đã hoàn toàn bị vật thể hóa, không còn lý tưởng nhân văn xã hội hay đất nước gì cao cả nữa mà trở nên như những đời sống sinh lý duy nhất và chạy theo những nhu cầu vật chất thời thượng duy nhất, đó là tiền tài, địa vị, lợi lộc cá nhân, y chang như bài viết của nhà văn nổi tiếng hiện thời của Trung Quốc là Lưu Hiểu Ba đã hoàn toàn mô tả chính xác. Đây xã hội Trung Quốc ngày nay hoàn toàn không còn truyền thống nhân văn gì từ hàng ngàn năm xưa kia của họ nưa, mà chỉ còn là kiểu xã hội người máy do từ các biện pháp cai trị độc đoán và quyền uy từ thời Mao Trạch Đông mang lại. Những con người máy đó ngày nay tuy không còn hô khẩu hiệu như trước, không còn hành động kiểu rập khuôn như trước, nhưng não trạng thì chẳng có gì thay đổi. Tức chủ nghĩa vị kỷ hoàn toàn không có lý tưởng xã hội đúng nghĩa gì cả nhưng lại nhân danh chủ nghĩa xã hội theo quan điểm người máy sai trái của Mác và Mao đã từng dựng hình và lắp đặt. Nói chung lại, quan điểm phi nhân văn là hoàn toàn hiện hữu khi không còn quan điểm về con người thật và xã hội thật theo kiểu khách quan có thật. Có nghĩa mọi cá gì giả tạo thì không thể thật và cũng không bao giờ có bản chất thật, chính con người và xã hội cũng thế. Sẩn phầm giả, sản phẩm nhân tạo về con người và xã hội thật ra nó đã bắt nguồn từ trong chính lý thuyết của Mác, nhưng đến Mao Trạch Đông nó được đẩy thêm lên mức quái quỉ hơn, tức hoàn toàn trở thành công cụ của lãnh tụ là Mao, Mao tha hồ biến hóa xã hội hoàn toàn theo ý riêng mình, đó chẳng qua cũng chỉ là hệ lụy của lý thuyết chuyên chính có một không hai trong lịch sử nhân loại mà Mác là người duy nhất ngay từ đầu vậy thôi. Bởi vậy cũng có thể nói trách nhiệm của Mác qua lý thuyết của ông ta đưa lại cho xã hội loài người thật quá lớn cả gần thế kỷ. Hay nói cách khác lý thuyết mà ông ta tự cho là nhân văn, là xã hội thật ra nó lại hoàn toàn phi nhân văn và phản xã hội trong thực tế quả chính là điều mà ngày nay trên khắp thế giới không còn ai có thể phủ nhận được. Mác đã duy vật hóa con người và xã hội loài người để biên nó thành vật hóa mọi phương diện quả chính là như thế. Chỉ do quan điểm về xã hội và chủ nghĩa xã hội bị hiểu một cách quá khích và sai lầm mà học thuyết Mác đã gây nên hệ lụy cho nhân loại trên toàn cầu ở khắp nơi trong cả gần một thế kỷ với bao nhiêu điều éo le chưa hề từng có trong lịch sử loài người quả không ngoài như thế.

    THƯỢNG NGÀN
    (24/9/16)