Tôi là y tá ở New York. Nhà giáo nên làm việc của họ, như tôi đã làm việc của tôi.

Kristen McConnell | DCVOnline

Trường học rất cần thiết cho hoạt động của xã hội chúng ta, và như thế nhà giáo trở thành công nhân thiết yếu [trong đại dịch].

Nguồn: Audra Melton/The New York Time​/Redux

Hôm nọ, chồng tôi, một giáo viên trường công ở thành phố New York, nhận được một loạt tin nhắn từ một bạn đồng nghiệp. Sau khi hỏi thăm gia về đình của chúng tôi và tiếp tục câu chuyện của họ về sách và chương trình truyền hình, bà ấy đã viết,

“Như vậy chúng ta có đình công vào mùa thu này không?”

“Cái gì? Không!”

Chồng tôi kiên quyết chống lại việc giáo chức đình công, vì anh ấy hiểu trách nhiệm của mình là phục vụ đất nước của mình trong lớp học.

Chúng tôi có hai con nhỏ, một bị khuyết tật, chậm phát triển và tôi là một y tá chăm sóc ở phòng điều trị đặc biệt. Trong suốt mùa xuân, tôi đã chăm sóc các bệnh nhân COVID-19 tại bệnh viện trong khi anh ấy vừa giảng dạy qua Zoom vừa giúp kèm cho con gái chúng tôi làm bài. Anh ấy biết rằng tôi đã làm phận sự của mình đối với xã hội, và bây giờ anh ấy cũng nên làm như vậy.

Chúng ta sẽ không gặp rắc rối vì sự không rõ ràng về niên khóa sắp tới nếu chính phủ liên bang đã quản lý và kiểm soát được virus; bất kỳ tia sáng nào về mặt lãnh đạo của tổng thống đã là đại phúc. Bất bình và sợ hãi là điều dễ hiểu. Tôi ủng hộ các cuộc vận động do giáo chức dẫn đầu để bảo đảm có những biện pháp an toàn sẽ được áp dụng. Và bất kỳ thành phố hoặc tiểu bang nào có số bệnh nhân nhiễm COVID-19 đột ngột tăng lên nên đóng cửa trường học cùng với các doanh nghiệp hoạt động ở bên trong.

Đi học trong mùa dịch. Nguồn: https://www.caledonianrecord.com

Tôi không ủng hộ việc đe dọa phủ đầu bằng các “cuộc đình công vì an toàn”, như Liên đoàn Giáo chức Hoa Kỳ đã làm vào cuối tháng Bảy. Những sự đe dọa này đi ngược lại với thực tế là, và, các khu học chánh lớn đã tinh chỉnh các biện pháp giãn cách xã hội và buộc đeo mặt nạ. Giáo chức không bị buộc đi dạy học mà không có biện pháp phòng ngừa, nhưng một số người bỏ qua điều này: chính trị hóa của việc đeo mặt nạ đã trở nên lố bịch đến mức nhiều người dường như tin rằng mặt nạ chỉ bảo vệ người khác, hoặc phần lớn là tượng trưng. Không phải vậy. Y tá và bác sĩ  chúng tôi biết rằng mặt nạ giữ an toàn cho chúng tôi và những điều căn bản khác như rửa tay và giãn cách xã hội có hiệu quả trong việc ngăn chặn sự lây lan của coronavirus.

Thay vì dành mùa hè để trau dồi những lý luận chống lại việc trở lại lớp học, ban giám đốc và giáo chức nên suy nghĩ về cách họ có thể giúp cho trẻ em và gia đình của chúng một cách tốt nhất trong thời gian hỗn loạn. Trường học rất cần thiết cho hoạt động của xã hội chúng ta, và như vậy làm cho giáo viên trở thành những công nhân thiết yếu. Họ nên đứng lên nhận trách nhiệm ngay cả khi điều đó làm họ lo lắng, giống như nhân viên y tế [đã làm và cũng lo lắng].

Chồng tôi, giữ vai phản biện khi chúng tôi thảo luận về điều này (cả hai chúng tôi đều biết anh ấy rất nao nức quay trở lại trường với học trò), nói,

“Nhân viên y tế biết mình đang làm việc trong rủi ro, nhưng giáo viên thì không.”

Tôi trả lời, “Tuyệt đối không có chuyện đó!”

Bác sĩ và y tá làm những việc đôi khi gây căng thẳng cao cho chúng tôi và đôi khi là sống hay chết cho bệnh nhân của chúng tôi, không phải cho chúng tôi. Ngoài những người chọn làm việc trong lĩnh vực ngăn chặn các sinh vật dễ gây bệnh (như virus), hoặc làm việc trong các khu vực đang có chiến tranh, chúng tôi không phải làm việc y tế quan trọng trong các trường hợp có khả năng bị thiệt mạng.

Tôi đã hoảng hốt khi bắt đầu chăm sóc cho bệnh nhân COVID-19 trong khu điều trị đặc biệt. Trước ca làm việc COVID-19 đầu tiên, tôi đã hoảng loạn đến nỗi chỉ thở được khò khè, và tôi đã khóc khi vào làm việc ngày đầu tiên (vì vậy, ngoài nỗi kinh hoàng, tôi cũng rất xấu hổ). Đồng nghiệp của tôi cũng có những xúc cảm tương tự. Tôi nghe một bác sĩ coi bệnh nói, về con gái của bà ấy, “Chuyện gì xảy ra nếu con tôi mất mẹ?” và tôi đã đọc qua bản di chúc của một y tá trẻ; chuyện thật, không đùa.

Trong những ngày đầu, tôi thú nhận sự lo lắng của mình với một người quen, và anh ấy hỏi liệu tôi có thể xin nghỉ bệnh hay không. Tôi đã có thể  xin nghỉ bệnh, và các giáo viên cần cũng có thể làm như vậy. (Và các bậc cha mẹ muốn con cái họ ở nhà cũng có lựa chọn đó, dù bằng cách học tại nhà hay tiếp tục học từ xa.) Nhưng tôi nói, “Không, tôi không thể bỏ trốn!” “Ngu ngốc” không phải là từ đúng lúc này, tôi gần như cuồng loạn, và thật khó để tôi nói rõ tôi cảm thấy thế nào, được gọi đi làm điều gì đó đáng sợ và khó khăn mà trong bụng tôi thật không muốn làm.

Ngôn ngữ quân đội mà mọi người sử dụng khi thảo luận về COVID-19 vào mùa xuân dường như hoàn toàn phù hợp, và đã bằng cách nào đó giúp tôi vượt qua trở ngại về mặt tâm lý: Đây là một cuộc chiến, và tôi là một người lính. Tôi không chọn làm một người lính, nhưng đó là nhiệm vụ của tôi; Tôi có khả năng và kiến ​​thức cần thiết [để làm nhiệm vụ trong cuộc chiến đó].

Vì vậy, tôi có thể hiểu các giáo viên rất lo lắng về việc trở lại trường. Nhưng họ nên nhìn những người công nhân đã và đang làm những việc cần thiết và rút kinh nghiệm. Ngay cả những người nghĩ rằng có sự khác biệt căn bản giữa một y tá và một giáo viên trong đại dịch cũng phải nhận thấy rằng không sự khác biệt giữa một nhân viên cửa hàng tạp hóa và một giáo viên, về mặt trách nhiệm. Những người làm việc tại các cửa hàng tạp hóa không khi nào nghĩ họ đã chấp thuận làm việc tiếp xúc với bệnh tật, nhưng chúng ta mong họ sẽ đi làm, và họ đã làm được. Nếu họ không đi làm, xã hội sẽ sụp đổ.

Giáo viên nghĩ gì sẽ xảy ra nếu phụ huynh phải đi làm không thể cho con đi học? Cuộc sống như chúng ta biết đơn giản là sẽ không tiếp tục được.

Khi một số học trò của chồng của tôi nói với anh ấy rằng họ đã tiếp tục làm nhân viên thu ngân trong suốt mùa xuân và mùa hè, anh ấy nói, đó là, “Wow, các em rất can đảm.” Anh ấy cảm thấy rằng anh ấy thực sự không có bất cứ điều gì để chứng minh cho chính mình, và anh ấy mong đến thời điểm mà anh ấy sẽ làm được. Bây giờ, suy ngẫm về việc giáo chức có thể đình công, anh ấy nói,

Giáo viên trung học Brittany Myers (giữa) biểu tình trước Văn phòng Khu học chánh quận Hillsborough vào ngày 16 tháng 7 năm 2020 tại Tampa, Florida. Nguồn: Octavio Jones/Getty

“Rút lui sẽ không là một tấm gương tốt cho học trò của chúng tôi.”

Một nhà giáo

Nhà giáo đã nhận trách nhiệm để làm nhữung người lớn tích cực trong cuộc sống của trẻ con, và để giúp chúng lớn lên cùng các bạn ở trường, ngoài sinh hoạt gia đình. Chúng tôi cần họ tiếp tục trách nhiệm đo dù đó là một thử thách. Nó sẽ khó khăn; nó sẽ rất căng thẳng; nó sẽ không hoàn hảo. Chồng tôi nói với tôi,

“Anh không thể nghĩ ra đã khi nào thực sực có xà phòng rửa tay trong phòng vệ sinh nam.”

Những việc đó sẽ phải thay đổi, hy vọng tốt hơn. Vấn đề là tất cả mọi người sẽ phải cố gắng hơn trước. Nhưng giáo viên rất khôn khéo và dễ thích nghi. Họ có thể làm điều này.

Trong những ngày trước khi tôi chăm sóc bệnh nhân COVID-19, tôi phát giác ra một nỗi sợ hãi sâu sắc hơn. Bên dưới sự hoảng loạn về việc phơi mình trước dịch bệnh, tôi cũng sợ rằng công việc sẽ quá khó khăn, quá nhanh, quá hỗn loạn: Tôi sợ tôi sẽ thất bại. Khi tôi đến bệnh viện, tôi nhận thấy rằng sự đoàn kết, linh hoạt, tử tế và sẵn sàng học hỏi sẽ là yếu tố không thể thiếu của công việc điều dưỡng trong đại dịch, và tôi biết rằng tôi sẽ không thất bại – khả năng mà tôi có là lý do tôi có được gọi đi làm việc này. Điều tương tự cũng đúng với việc giảng dạy trong một đại dịch.

Tác giả | Kristen Mcconnell là một y tá và người cầm bút ở New York.

© 2020 DCVOnline

Nếu đăng lại, xin ghi nguồn và đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net”


Nguồn: I’m a Nurse in New York. Teachers Should Do Their Jobs, Just Like I Did. | Kristen McConnell | The Atlantic | Aug 4, 2020.
Chúng tôi muốn nghe bạn đọ nghĩ gì về bài viết này. Gửi thư cho biên tập viên hoặc viết thư cho [email protected].