Có điều gì đó không ổn!
Lâm Bình Duy Nhiên
Có điều gì đó không ổn trong suy nghĩ, nhận thức vấn đề khi chúng ta cố tình không dám nhìn vào sự thật và cứ muốn tách rời chính trị ra khỏi mọi phạm trù đời sống xã hội!
Trên mạng, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nhiều người buồn, thậm chí khóc, đớn đau cho thân phận người Việt khi bị anh láng giềng phương Bắc bắt nạt. Trung Hoa với chủ nghĩa Đại Hán có còn gì lạ với một Việt Nam nhỏ bé! Và nguy hiểm hơn khi hai quốc gia láng giềng này đều đang bị những chế độ độc tài, đảng trị cầm quyền.
Bất bình, phẫn nộ khi thấy báo chí, truyền thông Trung Quốc xúc phạm chủ quyền đất nước nhưng liệu có bao nhiêu người trong chúng ta tự đặt những câu hỏi đơn giản vì sao?
Chẳng hạn, vì sao Trung Quốc dám coi thường chủ quyền Việt Nam? Vì sao họ dám sỉ nhục hay lăng mạ công dân Việt Nam? Vì sao Trung Quốc dám tấn công ngư dân vô tội khi họ đang đánh bắt trong lãnh hải Việt Nam? Vì sao Trung Quốc dám đem giàn khoan, hay xây đảo nhân tạo ngay trong vùng biển đang tranh chấp chủ quyền với chúng ta? Vì sao hàng hoá độc hại, thực phẩm nhiều hoá chất gây bệnh chết người do Trung Quốc sản xuất lại nghiễm nhiên được bày bán tràn ngập tại Việt Nam? Và vì sao môi trường biển bị ô nhiễm mà chính phủ trong nước vẫn ngậm miệng không dám lên tiếng điều tra, trấn an, bảo vệ chính đồng bào của mình?
Không thể không nhức nhối khi tự hỏi vì sao tình trạng hàng ngàn công nhân, lao động Trung Hoa đổ xô sang Việt Nam làm việc cho các công ty của họ, xây dựng nên những khu “tự trị”, không người Việt nào và ngay cả chính quyền địa phương, cũng không được phép vào? Những khu “tự trị”, những dự án tối quan trọng ấy lại được mọc lên ngay tại những vùng rất quan trọng, yết hầu trên lãnh thổ Việt Nam.
Và đau đớn hơn nữa là vì sao biên giới, lãnh hãi cứ bị lấn chiếm một cách công khai mà chính quyền vẫn cố tình giấu diếm?
Tất cả các câu hỏi trên đều có một mẫu số chung cho mọi câu trả lời: Nhà cầm quyền CSVN! Họ đã quá nhu nhược, hèn nhát khi dựa vào Trung cộng để “thống nhất” đất nước và để tồn tại từ hơn 41 năm qua. Ngoài Thành Đô, liệu còn bao nhiêu bí mất động trời khác mà họ đang bưng bít, che dấu nhân dân Việt Nam? Họ không hề minh bạch trong quan hệ song phương. Trung cộng lấn át, áp đặt mọi đường lối, chính sách đối với nhà nước Việt Nam. Khái niệm bình đẳng, tự chủ của một quốc gia độc lập chỉ là mong manh, thậm chí không hề có khi đối thoại với Bắc Kinh!
Tức giận Trung Quốc nhưng phải sáng suốt nhận thức rằng mọi hậu quả tai hại, nghiêm trọng ảnh hưởng đến đời sống, đến an ninh, chủ quyền dân tộc là do chính nhà cầm quyền Việt Nam trực tiếp, hoặc gián tiếp gây nên. Họ đã và đang thông đồng với ngoại bang để đưa dân tộc vào bế tắc, tụt hậu.
Tất cả chỉ vì sự tồn tại của đảng CSVN, của chính thành phần lãnh đạo độc đoán, vụ lợi, ham quyền. Vận mệnh dân tộc là khái niệm hoàn toàn xa lạ đối với họ! Giang sơn gấm vóc được đắp xây, gìn giữ, bồi đắp bằng xương máu của cha ông từ ngàn năm, nay lại bị một tập đoàn chính trị đen tối đạp đổ.
Và bao nhiêu người đang khóc, đang tủi hổ cho thân phận người Việt trong thế kỷ này lại “dám” xuống đường đòi công lý cho dân tộc, cho tương lai của các thế hệ mai sau?
Có bao nhiêu người “dám” ký tên vào các thư ngỏ phản đối nhà cầm quyền không minh bạch trong vụ ô nhiễm biển tại miền Trung?
Đấy là chưa bàn đến việc “dám” nói đến những chủ đề nhạy cảm nhưng căn bản liên quan đến chính trị: quyền tự ngôn luận; quyền được sống trong một xã hội đa nguyên, đa đảng; quyền được thật sự làm Người trong một xã hội tiến bộ và quyền làm chủ vận mệnh đất nước!
Vượt lên trên mọi nỗi lo sợ, trấn áp, khủng bố, đe dọa do nhà cầm quyền gây nên chính là ý thức thực thi quyền công dân bất khả xâm phạm của mỗi chúng ta.
Gốc rễ của mọi vấn đề đang kìm hãm sự phát triển xã hội Việt Nam cần phải được phơi bày, tố cáo và kịch liệt lên án. Nếu không, mọi than thở, dày vò lương tâm đều trở nên vô nghĩa. Và khi ấy, chính chúng ta đang vô tình ra sức kéo dài sự tồn tại của một bộ máy cầm quyền lỗi thời, đi ngược lại lợi ích của dân tộc.
Có điều gì đó không ổn trong suy nghĩ, nhận thức vấn đề khi chúng ta cố tình không dám nhìn vào sự thật và cứ muốn tách rời chính trị ra khỏi mọi phạm trù đời sống xã hội!
Nếu đăng lại, xin đọc “Thể lệ trích đăng lại bài từ DCVOnline.net”
Nguồn: Bài do tác giả gởi. DCVOnline hiệu đính và minh họa.
NGUỒN GỐC CỦA MỌI NGUỒN GỐC
Mọi vấn đề của hiện trạng Việt Nam ngày nay đều có chung một nguồn gốc : chủ nghĩa Mác. Đây là một sự thật, còn thấy hay không thấy ra điều đó, thừa nhận hay không thừa nhận điều đó lại là chuyện khác, nó còn tùy vào quan điểm hay ý nghĩa nhận thức riêng của mỗi người.
Tính cách trải rộng hay bao trùm đó thực chất ngày nay bao quát hết mọi vấn đề : kinh tế, xã hội, văn hóa, đời sống, chủ quyền đất nước, lãnh thổ quốc gia, đời sống người dân, sự đánh bắt trên biển của ngư dân, ô nhiễm môi trường, ô nhiễm xã hội, thái độ thờ ơ về thời cuộc của nhiều người, hàng hóa rẻ tiền của Trung Quốc tràn vào đất nước đủ loại, các khu tự trị mọi dạng với danh nghĩa kinh tế mà các công dân Trung Quốc đang có trên lãnh thổ nước ta v.v… và v.v…
Có nhiều vấn đề lắm không thể nói hết, nhưng cái gốc đầu tiên, cái nền tảng đã có của nó ở đâu, cách giải quyết về chúng ra sao, có lối ra hay không có lối ra được hiện nay, thực chất chỉ có một, chỉ từ một cái gốc mà ra, còn nhận thức được nó hay không, tới mức độ nào, cũng như đánh giá chung mọi ý nghĩa về nó, cái đó còn tùy trình độ mỗi người Việt Nam ngày nay có được,
Cái then chốt trong chủ nghĩa Mác là lý thuyết độc tài hay chuyên chính vô sản. Độc tài có nghĩa là phủ nhận hay bác bỏ, thủ tiêu hết mọi tự do dân chủ truyền thống vốn từng đã có trước đó. Vô sản có nghĩa đưa một giai cấp bình dân, ít học nào đó lên cầm quyền ngay từ đầu của cuộc cách mạng vô sản, do thực tế và nguyên tắc cách mạng mang lại như là mục đích và chủ trương duy nhất, là điều không có gì chuyển đổi được.
Thế nhưng đó chỉ là quan điểm riêng của Mác, còn điều đó có phải là chân lý khách quan hay không, có phải giá trị khoa học và nhân văn khách quan hay không, có tốt đẹp cho mọi người cùng cho sự phát triển chung của lịch sử và xã hội hay không lại là chuyện khác. Bởi vì những cái đó ngay từ đầu được áp dụng trong thực tế chỉ là do niềm tin hay sự cuồng tín riêng của một số người đi tiên phong, do áp lực từ thời sự hay thế lực nước ngoài, do sự nhân danh hay lợi dụng nào đó, nói chung nó có nhiều nguyên nhân khác nhau không phải tự nó hay thậm chí cũng không liên quan gì đến nó, đến kiểu định hướng và mục tiêu như thế.
Nói cách cụ thể, chủ thuyết Mác đạt được chính quyền tại cả nước Việt Nam cho tới nay, không phải tự bản thân nó mà do nó dựa vào ý nghĩa yêu nước, dựa vào nguyện vọng và nhu cầu tranh đấu chống thực dân Pháp mà rất nhiều người Việt Nam từng xả thân tranh đấu. Đó chính là sự nhập nhằng của lịch sử trong giai đoạn quá khứ mà ngày nay nhiều người đều thấy rõ, nhưng không phải tất cả đều đã thấy. Đó cũng là lý do thời gian trước đây thậm chí còn nhiều người đánh lẫn khái niệm yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội, hay công nhiên coi chủ nghĩa đó là cái gì vô địch, bách chiến bách thắng.
Vậy nhưng mọi sự việc trái ngược lại trong thực tế thì ngày nay hoặc đã từ lâu phơi bày ra tất cả, không phải trên cả nước mà còn trên cả toàn thế giới. Song có điều mọi người nào từng chủ trương chúng, từng tranh đấu cho chúng của lớp tiên phong nhất ngày nay đều đã qua đời tất cả, hầu như chẳng còn ai nữa. Còn chăng chỉ là một số nhỏ trung gian thứ cấp mà ngày nay cũng đã già yếu, lọm khọm cả rồi. Còn lớp trẻ lớn lên sau đó thì sao, tất cả đều ở trong một cơ chế vốn đã được thiết lập vững chắc rồi, trở thành sự vận hành quán tính rồi, tất cả cũng đều phải xoay theo và bó tay đành chịu. Đấy sự thụ động tất yếu của mọi lớp đi sau là vậy, và ý nghĩa của nguyên lý chuyên chính vô sản của Mác là như vậy.
Ngày nay thì cả nước đã trở thành nền kinh tế thị trường trên nguyên tắc rồi, có nghĩa đã không còn hoàn toàn như quá khứ trước đây về mọi mặt nữa, song mọi cái khung sườn cũ của nó vẫn còn, không ai có thể thay đổi được, dù người đó là ai, dù người đang cầm quyền cũng thế. Bởi vì đó là guồng máy quán tính chuyển động, vận hành theo quán tính, nó vượt ra khỏi tầm tay riêng của mỗi người, đấy thực trạng xã hội hiện tại là thế, nói ít nói nhiều cũng chỉ là thế, có than oán hay có tự bằng lòng cũng chỉ là thế. Vấn đề chỉ là sự lựa chọn ban đầu đã mang lại tất cả mọi điều còn lại vậy thôi.
Chính Mác đã nói một câu xanh rờn là giai cấp vô sản có sứ mạng giải phóng nhân loại để làm một số người từng tin như điếu đổ, đồng thời cho rằng độc tài vô sản mới là chân lý chính trị xã hội, vì mọi sự tự do dân chủ truyền thống chỉ là của giai cấp tư sản. Chính nhiều người vô sản đã tin chắc là như thế. Bởi vì họ đã không đủ nhận thức để thấy rằng quan điểm của Mác chỉ là quan điểm mê tín và ngụy biện. Mê tín vì cả tin vào lý thuyết biện chứng xã hội và lịch sử mù mờ, hoang tưởng của Hegel, còn ngụy biện là bất chấp các nguyên lý khách quan tự nhiên của con người và xã hội thực tế.
Bởi tâm lý thực tế của cá nhân con người và xã hội là điều khách quan có thực không thể loại bỏ hay vượt qua được. Loại bỏ hay vượt qua nó trong mọi trường hợp đều trở thành không tưởng, dại dột và hoàn toàn phi lý. Nó cũng thực tế chẳng khác gì nguyên lý trọng lực trong thế giới vật chất, vật lý mà ai cũng biết. Mọi kỹ thuật mà con người tạo ra trong đời sống chỉ đều phải thích nghi với nguyên lý trọng lực mà không bao giờ vượt qua hay loại bỏ nó được. Mọi công trình nào từ nhỏ đến lớn cũng đều thế. Như vậy học thuyết Mác bỏ qua tính cách tâm lý tự nhiên khách quan của con người là phi khoa hoc, phản khoa học, chỉ là không tưởng và không bao giờ đạt kết quả hay mang lại lợi ích gì thực tế cả.
Nói chung lại, giai cấp kinh tế hay giai cấp xã hội nó luôn là một thực tế mà ngày nay mọi người đều phải công nhận. Có nghĩa không thể nào loại bỏ giai cấp một cách tuyệt đối hay đi đến một xã hội không có giai cấp một cách tuyệt đối như Mác đã ngu dốt ảo tưởng. Bởi vì không có sự vật nào tồn tại lại không có cấu trúc riêng nhất định trong thời điểm nào đó của nó. Thế thì giai cấp xã hội hay kinh tế cũng thế. Nó luôn chỉ là cấu trúc nhất thời và đều biến chuyển, thay đổi theo dòng phát triển tự nhiên khách quan của lịch sử nhân loại. Song để đạt đến cái không thể đạt được, học thuyết Mác trong thực tế đã tạo nên sự tuyên truyền phi sự thật mọi loại. Và chính tính cách áp đặt ý thức sai trái lâu ngày đó đã tạo nên những não trạng giả dối trong con người, trong xã hội khả dĩ làm nhiễu loạn giả tạo hết tất cả mọi sự đem lại mọi hậu quả mọi loại.
Vậy thì nói chung lại, con đường thoát ra được tất cả mọi điều đó trong hiện tại một cách tối ưu nhất, hay hòa bình nhất, không gì khác hơn là kiến lập lại một bầu khí lành mạnh trong các quan điểm cá nhân cũng như toàn xã hội. Có nghĩa thay đổi một não trạng chai ỳ thiếu trong sáng, tự nhiên trong quá khứ là điều rất khó, nhưng đó là cách duy nhất không thể bỏ qua được, vì đó là tiền đề tối quan trọng, như một cửa ải duy nhất mà ngày nay không thể không vượt qua được. Không vượt qua là đành chỉ chịu chết cửa tứ mọi chuyện thế thôi. Nên nói chung lại, ý nghĩa của cá nhân và xã hội ngày nay chỉ thế, còn có ai tin hay không tin lại là chuyện khác. Thay đổi não trạng, cũng có nghĩa là bình thường lại não trạng, từ não trạng ý thức hệ không tưởng đã biến thành não trạng vô cảm và ích kỷ mọi loại, thế thì bây giờ phải thay đổi nó đi trong mọi ngóc ngách, đó là con đường giải phóng tự nhiên nhất cho mỗi cá nhân và xã hội mà ngày nay không còn con đường nào khác.
Học thuyết Mác đã từng làm ô nhiễm não trạng con người và xã hội bằng chính những điều không tưởng cộng với chủ trương độc đoán, độc tài toàn trị của nó. Thực chất cái mà Mác quan niệm là chủ nghĩa xã hội chỉ trở thành kiểu xã hội trại lính, kiểu xã hội đàn bầy, kiểu xã hội như một công trường chăn nuôi khổng lồ, tức kiểu bao cấp toàn thế giới mà không gì khác, nên thất bại của nó chỉ là chắc chắn vì trái với mọi quy luật tự nhiên, hi sinh mọi loại mà cuối cùng cũng chỉ là kiểu dã tràng xe cát. Nó tạo nên thứ não trạng sai trái, không thực tế trong hiện thực của cá nhân và xã hội, tạo nên những thứ đầu óc phi khoa học, phản thực tế mà vẫn cứ ảo tưởng là khoa học và hiệu quả, đó mới là điều đáng phiền hà nhất. Từ đó nó cũng tạo nên một cơ chế quán tính không bao giờ có lối thoát được cho xã hội nếu chỉ mãi quay vòng trong kiểu đó. Vậy nên tình thế ngày nay là buộc phải làm sao thoát ra khỏi chính kiểu não trạng như thế, thoát ra khỏi chính kiểu cơ chế như thế, để trở thành những đầu óc con người bình thường lại, đầu óc toàn xã hội bình thường lại.
Có nghĩa giai cấp không phải là điều gì quyết định hay thiêng liêng nhất trong lịch sử xã hôi như Mác từng quan niệm một cách dốt nát và sai trái, nhưng chính bản chất cùng năng lực mỗi cá nhân con người mới là ý nghĩa nền tảng và chi phối nhất. Có nghĩa sự giáo dục cá nhân, sự giáo dục xã hội trên nền tảng khoa học, khách quan, thiết yếu, đó mới là ý nghĩa đi lên của mọi người, của toàn xã hội mà không phải chỉ biết khu khư trong giai cấp. Nguyên tắc tự do dân chủ lành mạnh là nguyên lý thiết yếu nhất muôn đời cho toàn xã hội. Mọi nguyên tắc độc tài đều chỉ là phản động trong nhất thời nào đó. Và không phải ý thức hệ mù quáng, sắt máu, mà chính là ý nghĩa chân lý khoa học khách quan và nhân văn mới muôn đời đưa cá nhân đi lên và xã hội đi lên chỉ là thế.
THƯỢNG NGÀN
(06/7/16)