Chuyện ở khu tập thể

Nguyễn Đức Thành

south-china-seaVợ chồng Tiến ở một căn phòng nhỏ trong Khu tập thể của Nhà máy. Tiến người gày gò, đeo kính cận, nhưng được cái trắng trẻo. Vợ Tiến còn trẻ, dễ nhìn.

Không lời. NGuồn:
Không lời. Nguồn: Ung Bun Heang

Sát vách nhà Tiến có cậu Xe tính tình phóng dật, mất dạy và ranh mãnh. Xe làm bảo vệ ở Nhà máy, người to khoẻ lực lưỡng. Xe hay ăn cắp vặt và gây sự với hàng xóm vì những chuyện lăng nhăng. Trong khu ai cũng khinh, nhưng Xe khỏe và láo, nên mọi người thường tránh va chạm.

Qua một quãng sân, là gia đình cậu Bảnh. Nhà Bảnh có điều kiện vì bố ngày trước làm ở phòng tài vụ của Nhà máy. Hồi bé Bảnh được ăn uống đầy đủ, nên thân hình cao lớn, đầu óc lanh lợi. Bảnh tính khoáng đạt, chơi rộng và hay tụ tập thanh niên trong khu ra phố đánh nhau.

Mỗi lần vợ Tiến đi làm về là Xe cứ nhìn chòng chọc khiến nàng phải buông tay chạm nhẹ vào cạp quần như để kiểm tra xem cái quần của nàng còn ở đó hay không. Những lần như thế, Tiến chỉ biết bặm môi, cáu cẳn vào nhà mắng vợ.

Đến một hôm, trời mới vào hè, vợ Tiến đi làm về đang dắt xe vào sân, liền bị Xe chặn lại, nhất định đòi sờ tí nàng.

Vợ Tiến hét ầm lên. Tiến đang luộc rau trong nhà, hớt hải chạy ra, vẫn bận cái quần đùi hoa. Chàng vốn lẻo khẻo, giờ lại thở dốc nhìn rất tội. Chàng đứng ú ớ mà không dám đến gần. Xe quay ra nhìn Tiến trợn mắt đe doạ, khiến chàng thậm chí không dám mở mồm. Trong khi ấy vợ Tiến vẫn tiếp tục chống cự.

Thấy ầm ĩ, Bảnh ở bên kia sân thò đầu nhìn qua cửa sổ. Bảnh hỏi Tiến: “Có việc gì đấy? Cần anh giúp không?”

Tiến len lén nhìn Xe rồi lại cụp ngay mắt xuống, lí nhí bảo Bảnh: “Dạ, anh Xe anh ý làm gì ý, để em xem. Em tự lo được.”

Vợ Tiến thét lên: “Anh còn đứng đấy à! Ít nhất anh cũng bảo nó thôi đi chứ.”

Tiến nhích thêm một bước, gọi: “Anh Xe ơi…”

Xe quay đầu lại, quắc mắt quát: “Gì?” Tay vẫn luồn vào áo vợ Tiến mặc cho nàng cố gạt ra.

Tiếng quát của Xe làm Tiến gần như khuỵ xuống, nhưng chàng vẫn cố đứng thẳng, tay bấu vào cái chốt cửa. Chàng định mở miệng ra mà sao quai hàm cứ cứng đơ như bị kẹp.

Bảnh nãy giờ chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối, ngứa mắt không chịu được, thò hẳn đầu ra cửa sổ, quát:

– Tiên sư thằng Xe, mày bỏ ngay cái tay ra.

Tiếng quát của Bảnh khiến Xe giật nảy mình, tay rụt về như phản xạ của một thằng ăn cắp.

Thấy ồn ào, bà con trong khu cùng ngó ra, trố mắt nhìn. Cậu Phi ở dãy đối diện, đang gấp quần áo cho vợ, nghển hẳn đầu ra, hết nhìn ra phía Xe rồi lại ngoái sang Bảnh, chân khều khều đôi dép tông như chực lao ra. Phi hay đi với Bảnh những lúc đánh nhau với thanh niên ngoài phố. Tính Phi hiền lành, da ngăm đen lại bị bệnh gan mãn tính nên xạm như da trâu. Phi nghèo và hơi cẩu thả, nhưng được cái thành thật, không tỏ ra trí thức như Tiến, nên Bảnh thường cho đứng trông dép mỗi lần đi đánh nhau.

Đúng lúc ấy trời bắt đầu lác đác mưa, cơn mưa đầu mùa hạ. Xe ngẩng mặt nhìn lên trời, rồi tranh thủ lúc cúi xuống lấm lét lia nhanh mắt một vòng qua phía nhà Bảnh, Phi và mấy đứa trẻ con đang đứng quanh trố mắt nhìn.

Xe buông cái ghi đông của vợ Tiến ra, khoát tay như thể vì trời mưa nên hắn phải quay vào nhà. Tiến thở phào, ton tón chạy về phía vợ. Chàng nghĩ nàng sẽ oà khóc và buông xe ra cho chàng dắt. Nhưng nàng vẫn nắm chặt ghi đông, dắt xe né sang một bên để tránh không chạm vào chàng. Tiến cố nhìn vào mắt nàng nhưng không kịp.

Giữa sân chỉ còn lại một mình Tiến. Mưa bắt đầu nặng hạt.

(Viết nhân ngày Tầu rút giàn khoan)


Nguồn: Chuyện ở khu tập thể. Nguyễn Đức Thành. Facebook. 15 tháng 7, 2014.